- Published on
Từ Nhận Thức Đến Thực Hành: Hành Trình Của Mình Với Web và Discord Bot
- Authors

- Name
- Xiro The Dev
Trong những năm cấp 2, mình từng là một học sinh xuất sắc. Nhưng rồi đại dịch COVID‑19 ập đến vào năm lớp 9, mọi thứ bị đảo lộn. Kết quả học tập tụt dốc, động lực biến mất và mình đã từng gần như chạm đáy.
Những bước đi đầu tiên trong sự nghiệp
Mùa hè sau lớp 10, khi đang chuẩn bị lên lớp 11, mình gặp một người bạn trên Discord. Cậu ấy giới thiệu mình với thế giới lập trình web. Cậu ấy chỉ mình cách tạo một website đơn giản và chia sẻ một vài tài nguyên cực kỳ giá trị để mình có thể xây dựng nền tảng đầu tiên.
Ban đầu, kiến thức của mình rất rời rạc — chỉ một chút HTML/CSS cơ bản và vài đoạn JavaScript vụng về. Dự án đầu tiên quá đơn giản để có thể mang khoe với ai, nhưng nó dạy mình một điều quan trọng: hãy cam kết bằng những bước nhỏ, kiểm thử sớm, và chú ý đến từng dòng log.
Theo thời gian, mình nhận ra để trở thành một lập trình viên giỏi không phải là chạy theo framework mới nhất hay công nghệ “hào nhoáng” nhất. Mà là giải quyết gọn gàng từng vấn đề nhỏ, mỗi ngày một chút — để những chiến thắng nhỏ ấy âm thầm định hình con người mình.
Giới thiệu về bản thân
Nếu phải tự miêu tả, chắc mình sẽ nói là mình có một “cái tật” nào đó: gần như không thể tập trung vào những thứ mình không hứng thú quá mười lăm phút. Nhưng may mắn là mẹ đã cho mình những thứ còn quý hơn — sự tò mò, kiên trì và một nguồn năng lượng vô tận dành cho những gì thật sự cuốn mình vào.
Khi còn nhỏ, bố hay kể rằng mình có thói quen tháo tung mọi thứ có thể chỉ với một cái tua‑vít. Thỉnh thoảng mình lắp lại thành công, còn nhiều lần thì… không (cười). Nhưng có lẽ đó là những bước đầu tiên giúp mình hiểu mọi thứ hoạt động như thế nào.
Mình luôn có trí nhớ khá tốt và một kiểu tư duy logic hơi “khác người” — luôn nghĩ về mô hình, cấu trúc và cách các mảnh ghép liên kết với nhau. Tư duy đó hóa ra lại cực kỳ hữu ích khi mình chọn con đường lập trình. Đã có những ngày mình ngồi học code từ 10 đến 14 tiếng liên tục, giải quyết vấn đề cho bản thân và cho người khác.
Đó là khoảng thời gian vừa căng vừa đẹp. Chỉ cần xa IDE một ngày là mình đã thấy bứt rứt — như thể bên trong luôn có một động lực thôi thúc phải tạo ra, phải học thêm, phải gỡ bug cho “thế giới” từng dòng một.
Trải nghiệm học tập
Sau một thời gian — không quá dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn — mình hoàn toàn đắm chìm trong cú pháp của JavaScript, TypeScript, HTML, CSS, và vô số mẹo nhỏ khiến việc phát triển phần mềm trở nên thú vị. Trên con đường đó, mình gom được khá nhiều trải nghiệm muốn chia sẻ.
Với những bạn vẫn chưa biết mình muốn làm gì trong ngành IT, lời khuyên đầu tiên của mình là: hãy tìm ra điểm mạnh của bản thân và xác định vai trò phù hợp nhất. Có thể là frontend, backend, fullstack, DevOps, security, data, hay system architecture. Biết mình muốn gì — và cần làm gì để đến đó — sẽ tạo ra khác biệt rất lớn.
Nếu bạn đã tìm được một (hoặc vài) mảng khiến bạn thật sự hứng thú, hãy tập trung vào nó. Kiên trì, nỗ lực và nhẫn nại. Đây không phải là lúc để chần chừ — lựa chọn hôm nay quyết định tương lai của bạn. Song song với kỹ năng kỹ thuật, hãy đầu tư vào kỹ năng mềm: giao tiếp, ngoại ngữ, quản lý thời gian và cuộc sống. Chúng sẽ khiến hành trình của bạn dễ thở và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Còn nếu bạn đã đứng vững trong một vai trò nào đó rồi, đừng dừng lại. Học hỏi từ đồng nghiệp, anh chị đi trước, mentor. Xây dựng mối quan hệ, phát triển sự nghiệp, và đừng để “ổn định” trở thành giới hạn cuối cùng. Ngành này thay đổi cực nhanh — nó đòi hỏi bạn phải liên tục cập nhật, đổi mới và sẵn sàng tái tạo chính mình.
Hãy tiếp tục cải thiện, tiếp tục khám phá — biết đâu một ngày, bạn sẽ thấy mình nằm trong top 1% người giỏi nhất trong lĩnh vực. (Đó cũng là mục tiêu mình đang hướng tới, haha.)
Những sai lầm trong cuộc đời và cách tránh lặp lại
Tất nhiên, cuộc sống đâu bao giờ dễ dàng như vậy. Đã có lúc mình mê code đến mức bỏ quên mọi thứ khác — việc học, sức khỏe, và cả những người thật sự quan trọng với mình.
Mùa hè giữa lớp 10 và lớp 11 là giai đoạn đặc biệt khó khăn. Mình nhớ có lần quên làm bài tập chỉ vì mải suy nghĩ về một khái niệm lập trình mà mình tin là sẽ định hình tương lai. Cô giáo toán cuối cùng đã đuổi mình ra khỏi lớp, và mình thực sự suy sụp.
Điều khiến mình đau hơn không phải là hình phạt, mà là cách mẹ phản ứng. Mẹ không quát mắng dữ dội; mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc mình phải biết cân bằng cuộc sống. Sự dịu dàng đó đánh vào mình rất sâu, và mình đã hứa với bản thân là sẽ thay đổi.
Một sai lầm khác — mình đã đánh đổi sức khỏe và việc học để chạy theo đam mê. Sáng đi học, chiều học thêm, tối làm bài tập. Vậy thời gian nào để code? Là ban đêm. Có những hôm mình thức đến 2–3 giờ sáng để luyện tập, hoàn toàn chìm trong code.
Sáng hôm sau, mình lê lết đến trường với một cốc cà phê, cố gắng mở mắt trong khi cơ thể thì rã rời. Ngồi lâu, ít vận động, ăn uống thất thường khiến mình tăng cân và lúc nào cũng thấy mệt mỏi.
Vậy nên nếu bạn đang là học sinh — cấp 2 hay cấp 3 — và đọc những dòng này, hãy nghe mình: hãy tìm sự cân bằng. Dành thời gian cho gia đình, tập trung vào việc học, và tạo ra những kỷ niệm với bạn bè. Hãy ra ngoài, cười, khám phá những nơi mới. Vì khi bạn bước vào đại học, cuộc sống sẽ thay đổi rất nhiều.
Năm nhất đại học của mình cô đơn đến đau lòng — xa nhà, không bạn bè, xa cả người mình yêu. Đó là khoảng thời gian rất khó khăn với một đứa 18 tuổi từng nghĩ rằng chỉ cần có đam mê là đủ để vượt qua mọi thứ.
Kết luận
Nhìn lại, mình nhận ra lập trình cho mình nhiều hơn là kỹ năng — nó dạy mình về kỷ luật, sự kiên nhẫn và tầm quan trọng của cân bằng. Đam mê là thứ rất đẹp, nhưng nếu không biết giữ cân bằng, nó sẽ dễ dàng nuốt chửng bạn.
Bây giờ, mình cố gắng nhìn lập trình không chỉ là một kỹ năng cần chinh phục, mà là một hành trình dài — nơi mỗi ngày mình tiến bộ một chút, vừa là lập trình viên, vừa là con người. Mình học cách code thông minh hơn, không chỉ lâu hơn; học cách nghỉ ngơi mà không cảm thấy tội lỗi; và trân trọng những người luôn ở bên ủng hộ mình.
Mình vẫn mơ lớn — trở thành một trong top 1% trong lĩnh vực, xây dựng những sản phẩm thật sự có ý nghĩa, và truyền cảm hứng cho những người đi cùng con đường. Nhưng quan trọng hơn, mình hiểu rằng thành công không chỉ là đạt được mục tiêu — mà là giữ được sự tử tế, tò mò và đam mê, dù bạn đi xa đến đâu.
Nếu có thể nói với phiên bản nhỏ hơn của chính mình một điều, thì đó sẽ là:
IMPORTANT
Hãy tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, nhưng đừng quên sống.